Trái Tim Nghề Sản – Hành Trình Của BS. CKII Trương Thị Anh Thi

08/04/2025

30 năm – không chỉ là thời gian, mà là thương mến

BS. Thi không nhớ rõ mình bắt đầu yêu nghề sản từ lúc nào. Chỉ biết là từ khi ra trường, bác đã bước chân vào sản khoa… và chưa từng rời đi.

“Hơn 30 năm rồi đó.” Bác nói vậy, giọng nhẹ tênh như đang kể về một người bạn thân lâu năm. Nhưng phía sau con số ấy là hàng ngàn đêm trực, hàng trăm ca sinh khó, và hàng ngàn tiếng khóc đầu đời vang lên trong thầm lặng. Là hơn 3.000 em bé chào đời dưới bàn tay dịu dàng mà vững chãi của một người bác sĩ nữ – không phô trương, không ồn ào.

“Càng những ca khó, tôi càng muốn theo dõi kỹ. Cứ thấy mẹ với bé an toàn là trong lòng thấy vui lắm.”

BS. Thi gọi niềm vui ấy là ơn của nghề. Một thứ cảm xúc giản dị nhưng đủ giữ người ta ở lại trọn đời với công việc mà nhiều người gọi là khắc nghiệt.

Có những khoảnh khắc khiến mình nhớ hoài, dù không ai chụp lại

Người làm sản quen với đau đớn, nước mắt và cả những hồi hộp đến nghẹt thở. Nhưng cũng chính họ là người đầu tiên được chứng kiến sự sống bắt đầu. Là người đầu tiên chạm vào làn da bé nhỏ. Là người lặng lẽ nghe tiếng khóc non nớt vang lên – rồi mỉm cười thật khẽ.

“Tiếng khóc đó thiêng liêng lắm. Nghe được rồi là ai cũng thở phào. Mẹ cười, ba rưng rưng, còn bác sĩ thì nhẹ lòng.”

Có những cuộc sinh khó, em bé ra đời chậm khóc vài giây. Cả ekip nín thở, căng mình xử trí. Đến khi bé bật khóc – âm thanh ấy như xua tan mọi lo âu trong khoảnh khắc.

Rồi những giọt nước mắt của cha mẹ. Những cái ôm nghẹn ngào. Những lời “Cảm ơn bác sĩ…” chưa tròn tiếng vì còn đang khóc.

Tất cả… nằm lại trong tim người làm nghề. Không cần máy ảnh nào ghi lại. Không cần ai kể giùm. Vì người trong cuộc nhớ mãi.

Một cái nắm tay – sự hiện diện ấm áp hơn mọi toa thuốc

“Lúc vào phòng mổ, em run lắm… Nhưng bác nắm tay em, em không thấy sợ nữa.”

Một sản phụ đã nói như vậy với BS. Thi – sau khi em bé chào đời. Có lẽ trong lúc chị nắm tay chị chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng với mẹ bầu, trong giây phút đầy căng thẳng ấy, cái nắm tay là tất cả.

Nó không xoa dịu cơn đau. Không thay đổi diễn tiến chuyên môn. Nhưng nó khiến người mẹ thấy mình không đơn độc. Rằng bên cạnh mình, có một người đang ở đó – lặng lẽ mà vững vàng.

Và điều đặc biệt là… có những người mẹ sau hàng năm trời vẫn nhớ lại khoảnh khắc ấy – bằng ánh mắt biết ơn rất thật.

Khi bệnh nhân quay lại – là khi tình cảm vẫn còn nguyên

Thỉnh thoảng, BS. Thi gặp lại một sản phụ, dẫn theo đứa bé đã gần trưởng thành. Có những người mẹ từng được chị đỡ sinh, nay quay lại nhờ bác đỡ sinh cho… cháu ngoại.

“Bác ơi, mẹ em kể hồi đó bác đỡ sinh cho em. Giờ em có bầu, mẹ nói phải đi tìm bác…”

Cũng có người tình cờ xem được đoạn video chị giảng trong lớp tiền sản, thấy ấm lòng – rồi cùng chồng đăng ký khám. Những cuộc gặp cứ thế bắt đầu – không cần quảng cáo, không cần giới thiệu. Chỉ đơn giản là vì người ta nhớ. Vì người ta muốn gặp lại người bác sĩ đã từng hiện diện trong giây phút quan trọng nhất đời mình.

Truyền nghề không chỉ là dạy chuyên môn – mà là sống tử tế

Với thế hệ bác sĩ trẻ, BS. CKII Trương Thị Anh Thi không chỉ là người đi trước, mà còn là người luôn sẵn lòng hướng dẫn bằng trái tim.

“Không phải cứ giỏi chuyên môn là đủ đâu. Phải biết quan sát, biết để ý. Thấy mẹ bầu lo thì nắm tay. Thấy họ bỡ ngỡ thì dìu một chút. Khám cho bệnh nhân cũng giống như chăm người thân vậy.”

BS. Thi hay dặn các bạn trẻ như thế. Không rao giảng, không đặt mình ở vị trí “đàn chị”, mà luôn gần gũi như một người chị lớn – hay như cách mọi người thân thương gọi: “Cô Thi”.

Cái tên ấy – “Cô Thi” – không phải chỉ vì tuổi đời, mà còn vì sự gần gũi, tử tế, và cách Cô luôn trao đi những điều tốt đẹp – không giữ lại điều gì cho riêng mình.

Có những điều không ghi trong hồ sơ, nhưng sẽ ở lại mãi

30 năm làm nghề, BS. CKII Trương Thị Anh Thi không giữ lại cho mình bao nhiêu bức ảnh. Bác cũng chẳng kể về những thành tích, những tấm bằng khen. Nhưng những sản phụ nhớ bác. Những đồng nghiệp trẻ nhắc đến bác bằng tất cả sự kính trọng và thương quý.

Có những điều không ai thấy rõ – nhưng ai cũng cảm nhận được.

Sự nhẹ nhàng trong từng thao tác. Sự an yên trong từng nụ cười. Sự kiên nhẫn trong từng lần ngồi chờ chuyển dạ.

Tất cả những điều đó, BS. Thi đã lặng lẽ để lại trong lòng bao người – như một món quà âm thầm nhưng sâu sắc nhất của nghề y.

Và rồi, có lẽ điều đẹp nhất… là được ở lại trong tim ai đó, sau khi họ đã đi qua hành trình thiêng liêng của đời mình

BS. CKII Trương Thị Anh Thi đã chọn ở lại với nghề suốt ba mươi năm không vì danh tiếng, không vì vinh quang. Bác ở lại vì yêu. Vì cảm thấy mình vẫn còn điều để cho đi.

Và điều mà BS. Thi để lại, không phải là di sản – mà là tình cảm. Là sự tin tưởng. Là hình ảnh một người bác sĩ đã sống trọn vẹn với từng cuộc sinh – và từng người mẹ.

Bởi có những điều không cần lớn lao để trở nên đáng nhớ.
Chỉ cần đủ chân thành, đủ tử tế, và đủ bền bỉ. Như cách chị đã đi qua nghề – bằng cả trái tim.